Hôm nay tôi viết về nước Nga. Phải! Đó là nước Nga của tôi . Nghe thật buồn cười nhưng đó là cái tình yêu buồn cười và dung dị của tôi dành cho nó,
dành cho xứ xở bạch dương, xứ xở của vị lãnh tụ Lê- nin, người đã sát cánh cùng Bác Hồ kính yêu của chúng tôi và cả đất nước tôi, đưa nó trở về một quốc gia độc lập, tự do như cái mà nó vốn thuộc về.Tôi bén duyên với nước Nga từ hồi còn rất nhỏ, khi mỗi tối về bố và những người bạn của bố hay kể cho tôi về nước Nga – Xô Viết, kể về cụ Lê-nin, kể về tình đồng chí giữa đất nước Nga với đất nước Việt Nam, giữa con người Nga với con người Việt Nam,…. và tình cảm ấy lớn dần trong tôi từ thuở nào không ai biết.
Phải chăng tôi đã mặc định thứ tình cảm đó của mình với tình yêu của bố dành cho xứ Bạch Dương ? Tôi không rõ. Có lẽ là cả hai, tôi đã yêu xứ xở đó và yêu thêm phần tình yêu của bố tôi. Nga cũng đến với tôi qua những bài học lịch sử tôi được học trên lớp. Đó là những bài học về sự giúp sức của quân đội Nga với quân đội Việt Nam trong những trận chiến dành độc lập dân tộc; là những người con ưu tú của Việt Nam lên đường sang Nga du học để rồi quay trở về xây dựng đất nước, quê hương, có cái gì đó thân thiết lắm, nghĩa tình lắm giữa sợi dây tình cảm ấy. Là một người yêu văn thơ, tôi chẳng thể thờ ơ với những nhà thơ, nhà văn đến từ xứ bạch dương. Tôi cao hứng đọc bài thơ tình tuyệt hay của Puskin:
“Tôi yêu em đến nay chừng có thể,
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã đã tàn phai
Nhưng chẳng để em bận lòng hơn nữa
Hay lòng em phải gợn bóng u hoài”
(“ Tôi yêu em”)
Tôi cũng say sưa với những những cuốn sách viết nên bởi văn hào Maksim Gorky hay Sholokov …. Họ là những tên tuổi lớn, những con người lớn làm nên chân dung đất nước, con người Nga, và nền văn học Nga. Tôi cũng yêu những tác giả vô danh, những mẩu chuyện, câu thơ của một ai đó tôi cũng không hề rõ, nhưng điều đó cũng chẳng có nghĩa lí gì. Có lẽ cái mà tôi quan tâm là văn học Nga, tôi yêu những cái thuộc về xứ sở này, chỉ đơn giản thế thôi!
Và khi được sang đất nước mà tôi hằng yêu quý thì hình ảnh của Nga cũng theo đó lớn lên,to đẹp hơn,hùng vĩ hơn và cũng đậm nét hơn! Tôi nhớ là khi mới biết sang đây tôi rất là bỡ ngỡ ,bỡ ngỡ về tất cả mọi chuyện. Nhưng sau một thời gian ở đây tôi dường như đã yêu Nga- nơi sẽ trở thành quê hương thứ 2 của mình.Tại sao tôi lại nói vậy ư? Bởi mùa đông lạnh giá tràn trề-mùa xuân e lệ nép mình dưới khăn-mùa hè là những bình minh ,mang về nắng mới ngập tràn niềm tin-mùa thu trút lá kiêu xa,tràn về cùng với những gì nhớ nhung.(bốn mùa)
Sắc đông đang trải muôn ngàn lố-Gió cuốn mây ngàn, kéo tuyết rơi
Tuyết lạnh lùng, tuyết rơi trắng tóc-Mái tóc đen đi về dưới bóng mưa.
Matxcova một ngày nắng hạ-Thả hồn mình xanh những vòm cây
Những tia nắng nhảy đùa trên phiến lá-Thắp nến vàng xao xuyến rộn bước đi
Ôi! Nắng nơi đây cũng giống quê mình-Cũng tỏa sáng cũng dịu dàng như thế
Biết gắt gỏng, biết đùa vui tinh nghịch-Biết ẩn mình trên những lối đi
Nắng vẫn vô tư khoe hương sắc cuộc đời-Đâu biết rằng có những chiều nắng hạ
Trên con đường nắng vàng là tri thức-Có cô bé ngắt lá xếp Cuộc đời.
Bạn biết đấy vì Nga là một đất rất là rộng lớn nên tình yêu của mỗi người là khác nhau,tình yêu của mình thì chỉ là 1 mảnh ghép trong nhiều mảnh ghép của những con người đã sống và trải ngiệm những điều hết sức tuyệt với ở mảnh đất thần kì.Vậy tại sao các bạn không thử đến đây nhỉ ,các bạn sẽ không lãng phí cuộc đời của mình đâu.
Tác giả: Lê Tuấn Sơn
Đăng nhận xét