Những tâm sự của một người con phương xa - Lê Tuấn Sơn


Những bông hoa tuyết ngày càng rơi nhiều báo hiệu một mùa đông lạnh giá nữa lại đến, vậy là cũng 2 năm rồi tôi không được về thăm gia đình và quê hương. Có thể đối với nhiều người 2 năm không phải là khoảng thời gian dài, nhưng đối với một du học sinh thì 2 năm đó là một khoảng thời gian khá là lâu, nó giống như một cuộc phiêu lưu nhỏ với những bài học, những kinh nghiệm vô cùng ý nghĩa, sâu sắc và thiết thực trong cuộc sống.


Hai năm tại mảnh đất lạnh giá tên Vladivostok  với những nhóm lửa chập chờn của tình yêu thương, có quá nhiều điều ta phải cần trưởng thành hơn từ suy nghĩ cho tới hành động. Tại sao ư? Bởi ta không còn được bao bọc bởi tình yêu thương của cha mẹ nữa, sự vui đùa những đứa bạn thân khi ta còn ở nhà. Ta phải tự làm tất cả từ cách nấu ăn cho đến việc giặt giũ hay chăm sóc bản thân, tự phải học tập và tự kiềm chế bản thân.
Sống tại một vùng đất đó, nếu không nhờ những nhóm lửa chập chờn kia có lẽ ta không thể tồn tại được. Nhóm lửa đó là những người anh, những người chị, những người bạn cùng lứa tuổi, những người giống như tôi.


Họ động viên, giúp đỡ tôi trong việc học cũng như trong đời sống. Họ tạo ra những bữa tiệc tinh thần để nguôi ngoai nỗi nhớ nhà và sưởi ấm trái tim tôi.
Sống và làm việc dưới mái trường Hàng hải MSUN, tôi - một học viên đã  gặp không ít khó khăn. Từ việc hoà nhập vào cuộc sống đến cách kết bạn với những người bạn Nga hay trong việc học tập và tuân thủ quy định nội quy. Có thể bạn sẽ không tin, tại nơi chúng tôi ở bạn sẽ phải ngạc nhiên bởi nó rất gọn gàng và sạch sẽ đến độ bạn sẽ không thể tìm ra được một hạt bụi nào trong phòng.


Bởi vì bọn tôi sẽ phải dọn vệ sinh nếu như phòng bừa bãi và không gọn gàng, mỗi ngày sẽ có người kiểm tra phòng và chúng tôi không thể trèo lên giường trước 10 giờ tối .Những người bạn Nga, tôi có thể nói gì về họ? Họ khá thân thiện với chúng tôi và giúp đỡ chúng tôi trong mọi việc, tuy nhiên nhiều lúc tôi cảm thấy khá buồn cười hoặc có chút tức giận bởi những hành động có chút dại khờ, ngây ngô,  điên dại và có chút tinh nghịch của những đứa trẻ. Nhưng mọi việc,  mọi cảm xúc tức giận sẽ được xua tan sau cái bắt tay giữa những người bạn -một hành động khá là thú vị và được tôi đánh giá cao.


Tác giả: Lê Tuấn Sơn.



Đăng nhận xét

[facebook][blogger]

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.