Với du học
sinh như chúng ta, mục tiêu hàng đầu là học tập. Nhưng đôi lúc ta quên đi mục
tiêu thiết yếu đó, quên đi động lực để ta cố gắng hơn nữa. Chắc hẳn bản thân ta
đã cảm thấy “đủ”, “đủ” là không cần làm thêm, “đủ” là đã thỏa mãn bản thân,
“đủ” là dừng lại, “đủ” là đủ. Dậm chân tại chỗ so với bản thân là bước so với
nhân loại!
Sau đây là một
mẩu chuyện nhỏ tôi đọc được trong một cuốn sách rất tuyệt vời. Đây là mẩu chuyện
tôi thích nhất! Nó giúp ta xem xét lại bản thân mình, nó cho ta thấy từ “đủ”
trong mỗi cá nhân chúng ta có thực sự đủ chưa, nó thôi thúc ta phải làm nhiều
việc hơn nữa, nó giúp ta hiểu hơn về hai chữ “động lực”.
Chuyện ở West Point
Ở Mỹ, đi xin việc làm, nếu vào thấy có ứng viên tốt nghiệp
trường West Point cùng tham gia dự tuyển thì thôi coi như mình cầm chắc suất
rớt, đi về cho nhanh, khỏi phỏng vấn nữa. Rất đông các CEO, các sếp lớn của các
tập đoàn ở Mỹ đều tốt nghiệp trường West Point chứ không phải là Harvard hay
Standford, hay Yale...Ở Mỹ nghe ai nói tôi từng học ở West Point, người ta cũng
nhìn mình từ trên xuống dưới, như một thực thể lạ, một con người hoàn hảo.
Không xếp hạng được vì không có tiêu chuẩn nào xếp hạng được nó.
Vậy West Point (WP) là trường gì? Đó chính là học viện quân sự Hoa Kỳ. Điều khá lạ
là mặc dù là học viện quân sự, nhưng lại cung cấp các quản trị cao cấp cho nền
kinh tế Mỹ và thế giới. Sau 5 năm bắt buộc phải phục vụ trong quân đội, rất
đông các bạn rời bỏ binh nghiệp, học thêm Thạc sĩ Quản trị Kinh doanh (MBA) rồi
đi làm cho các tập đoàn. Rồi thăng tiến rất nhanh. Ở West Point, có một khẩu
hiệu là: “Cứ đưa cho tôi một người không phải tâm thần, tôi đều có thể đào tạo
thành một công dân ưu tú.”
Mỗi năm WP chỉ tuyển khoảng 1300 bạn. Và trong 4 năm học, bắt
buộc phải loại thải 10%. Tức năm cuối chỉ còn dưới 1000 bạn ra trường. Chương
trình học từ thiên văn vũ trụ đến cách bắt tay, cách uống rượu vẫn tỉnh táo,
cách gấp mùng mền chiếu gối đến tranh luận các tác phẩm của Victor Hugo, để ai cũng trên thông thiên văn, dưới tường
địa chất, giữa thấu nhân tâm. Tony quen với anh bạn, tốt nghiệp trường WP
và đang làm sếp một công ty đa quốc gia ở Singapore, mỗi lần gặp, anh kể về
trường WP với một thái độ tự hào, mình nghe mà say mê, chiếc nhẫn biểu tượng
của cựu sinh viên WP trên tay anh lấp lánh.
Anh kể, sinh viên vừa vào trường đã phải bị khủng bố tinh
thần. Quan niệm là trụng nước sôi 100 độ rồi đem qua trụng nước đá. Nên sau
này, dù có sự cố gì trong đời, họ cũng cảm thấy bình thường, chẳng xi nhê gì.
Đầu tiên là họ nhốt sinh viên từng tốp vào trong phòng, sau đó 2 giờ sau thì
thả ra, yêu cầu trả lời các câu hỏi như có bao nhiêu bóng đèn trong phòng, bàn
ghế màu gì, lúc vào mấy giờ mấy phút, lúc ra mấy giờ mấy phút, người ngồi bên
trái bạn có đeo đồng hồ không, người bên phải tên gì....Trả lời không được là
tự động cuốn gói về nhà. Bài học đầu tiên về óc quan sát, cái quan trọng nhất của một nhà quản trị tài ba. Và n
bài học tương tự như vậy. Sau này, anh đem các bài học này chế biến lại thành
tài liệu dạy sinh viên các đại học khác hay nhân viên thực tập cho tập đoàn, cứ
một đứa "đoạt giải nhất ngáo ngơ toàn quốc" vào mà chịu học, 6 tháng
sau thì lột xác thành một người mới hoàn toàn, thành Steve Job luôn. Cái Tony
xin tài liệu của anh, đem về Việt Nam dịch, áp dụng cho hãng của mình và đang
biên tập lại cho “câu lạc bộ con dượng”.
Rõ ràng dấu ấn đào tạo rất quan trọng với người
trẻ. Nếu chịu khó và có phương pháp đào tạo đúng, ngây ngô ngáo ngơ vẫn trở thành xuất sắc,
vì chúng ta giỏi lắm chỉ sử dụng có 1/10 khả năng của bộ não. Trở lại học viện
WP lừng danh bên bờ sông Hudson, cách không xa New York, đây là ước mơ của mọi
ông bố khi có đứa con trai ra đời, và muốn nó “đã mang tiếng ở trong trời đất,
phải có danh gì với núi sông”. Đào tạo trở thành công dân có ích, giỏi giang,
để thoả chí tang bồng hồ thỉ, vùng vẫy giữa đất trời. Khi 18-30 tuổi, trong lúc
đám ngây ngô kia đốt tuổi trẻ trong các quán bar, các quán cà phê, vũ trường,
rũ rượi xoã tóc đi ra đi vô vì không biết làm gì, suốt ngày chat chit nhăng
cuội, ngủ nhiều hơn học và làm nên đầu óc u u mê mê, nông cạn, cái gì cũng làm
biếng, cũng lười…thì các bạn này đã phải vất vả đầu tư trí lực và thể lực. Thư
viện WP mở 24/24, ở đó người ta thấy những cái đầu cắm cúi ghi ghi chép chép,
những cuốn sách dày cộm phải đọc xong trong một vài ngày. Đọc nhanh và rất
nhanh, để sau này đi làm, giấy tờ công văn, đọc nhoay nhoáy để phúc đáp, chứ
thể loại thấy chữ nhiều đọc nhức mắt, thì thôi khỏi tuyển dụng. Nó đánh vần 1
công văn đọc xong mất hết cả ngày, năng suất lao động sẽ kém. Trí thức là phải đọc nhanh để làm việc giỏi, mà muốn
đọc nhanh thì phải tập luyện.
Tony chăm chú nghe anh kể lại chuyện học trong
trường. Kỹ năng thuyết trình, thuyết pháp sao cho người khác nghe mà rụng rời
tay chân cũng nằm trong chương trình học. Những bức tường ở WP luôn đông nghẹt
học viên đứng nhìn vào đó, tập nói với bức tường, thu âm, nghe đi nghe lại, nói
đi nói lại sao cho hay mới thôi. Dưới trời tuyết lạnh khủng khiếp, họ phải lăn
lê bò trườn để tập thể lực. Cứ đúng 5 giờ sáng là kẻng đánh thức dậy, dù mùa hè
hay mùa đông. Họ buộc phải tập thể lực bằng các bài tập cường độ nặng của vận
động viên nhà nghề. Tập bơi, đứng nước mấy tiếng đồng hồ, ai đuối quá thì vớt
lên, coi như rớt. Rồi tập vượt mọi địa hình. Rèn luyện thể lực sao cho mọi điều
kiện thời tiết đều phải thích nghi, nóng 45 độ ở châu Phi hay âm 20 độ ở Alaska
đều chịu được.
Anh nói, vô WP, kỹ năng tồn tại và óc sáng tạo
được chú ý đào tạo kỹ. Những lần trong đêm tối, họ bị thả giữa rừng, và tìm
cách về lại trường bằng mọi khả năng có thể, nhìn các vì sao trên trời đoán
hướng, tìm thức ăn, dựng lều. Kiến thức lãnh đạo phải có và nhớ vanh vách. Và
có khi đang ngủ say giấc, 2 giờ sáng bị đánh thức dậy để kiểm tra , với các câu
hỏi như 10 vị tướng giỏi nhất mọi thời đại là ai, tướng Trần Hưng Đạo viết Binh
Thư Yếu Lược với nội dung chính là gì, nếu bạn là Napoleon, bạn sẽ viết lại
lịch sử của Waterloo như thế nào v.v….Không trả lời được, phải đứng ngoài hành
lang cả đêm để suy nghĩ, lên thư viện tự tìm tài liệu ngồi nghiên cứu, coi như
nợ câu trả lời. Đào tạo để mỗi WPer có
được dáng vóc của một người mẫu, sức khoẻ của một vận động viên Olympic, trí
tuệ của một học giả, ăn nói như một thuyết gia, cư xử như một chuyên gia tâm lý.
Khi về già, họ thành lập các hội cựu sinh viên WPer alumni, đi câu cá bên bờ biển Ca-ri-bê, đi ngắm hoàng hôn ở
Bali, thong dong tự tại, phong lưu tuyệt đỉnh, vì ai cũng có một tuổi trẻ học
và làm như điên. Còn có những người đàn ông trên đời, về già rồi, mà vẫn cứ vật
lộn mưu sinh, xin tiền vợ, xin tiền con cái, thì cũng có thể họ kém may mắn,
nhưng cũng có thể họ đã lãng phí tuổi trẻ một
cách vô bổ trong các trò trai gái, ăn chơi đàn đúm, xài tiền của cha mẹ, hay
đơn giản là lười nhớt thây. Làm biếng thì sau này phải khổ, thế thôi. Trách ai.
Nếu bạn nhìn các học viên WP đánh đàn, nhảy,
khiêu vũ, võ thuật, hát, ảo thuật, thám hiểm, vẽ…hay thậm chí tỉ mỉ ngồi cắt
tỉa giấy để rèn luyện đôi tay khéo léo, bạn sẽ thấy mình sẽ phải cố gắng nhiều.
Một ngày chỉ có 24 tiếng, là công bằng cho tất cả mọi người. Chúng ta phải ngủ
6-8 tiếng, tức 1/3 cuộc đời là cho việc ngủ, nên ai cũng chỉ còn 16 giờ trong
ngày. Nên phải chia ra, làm gì, học gì trong quỹ thời gian ít ỏi đó. Một WPer
nếu sáng sớm không nộp được bảng mô tả công việc trong ngày (daily to-do list)
cho bạn trưởng nhóm, thì coi như nắm chắc suất cuốn gói về quê. Không có chuyện ngủ dậy và ngày đó không biết
mình phải làm gì.
Sinh viên người Việt ở West Point khá đông,
nhưng đều là Việt kiều, nữ nhiều hơn nam. Du học sinh quốc tế ở WP một năm chỉ
vài ba chục bạn, vì đầu vào khó quá. Cambodia có một vị tướng trẻ ba mươi mấy
tuổi cũng tốt nghiệp trường này. Bạn mà nhìn thấy cậu này, không mê thì thôi.
Đẹp ngời ngời từ ngoại quan đến nhân cách, mạnh mẽ nam tính và thông tuệ, quý
phái từ cốt cách đến tinh thần, một nụ cười cũng chứa sự bao dung như trời đất,
thật là không có gì có thể so sánh nổi. Sự cố tranh chấp đền Preah Vihear với
Thái Lan, hai bên quyết không bên nào chịu nhường bên nào, thậm chí đã vang lên
tiếng súng. Trước tình hình cấp bách đó, anh nhận nhiệm vụ của tổ quốc và lên
đường đi đàm phán với người Thái. Và chỉ với ánh mắt ấm áp và vài câu nói sắc
sảo theo phong cách West Point, bên Thái Lan đã phải rút quân. Và thái bình
đã trở về trên quê hương Chùa Tháp…
(Sưu tầm
“Tony buổi sáng – Cà phê cùng Tony”)
Đời người như chiếc đồng hồ cát, tối
đa 100 năm, một ngày sống là một ngày mình càng gần cái chết, mắc mớ gì mình
lành lạnh chân tay, biết đọc, biết viết mà sáng ngủ dậy, rồi ăn, rồi ngủ, rồi
hết ngày, uổng vậy. Thế nên hãy thức
tỉnh đi! Hãy hành động ngay! Thay đổi bản thân để mình trở thành những
công dân ưu tú. Thay đổi cuộc sống dễ dãi nhàm chán hàng ngày, tìm những khó
khăn thử thách để tôi rèn bản thân, để sau này không phải hối tiếc những việc
mình đã bỏ thời gian ra làm!
Hỡi những người anh em của tôi
ơi! Chúng ta hãy hành động thôi!
Người viết và sưu tầm: Huỳnh Anh Bảo
Đăng nhận xét